Hà Nội những ngày cuối cùng của tôi không ồn ào hơn, cũng chẳng tĩnh lặng hơn, nhưng tôi bỗng thấy nó gần gũi đến lạ. Cái se lạnh đầu thu vắt ngang những con phố cũ, mùi hương nồng nàn của quán phở ven đường, hay tiếng leng keng của xe cà phê sớm… tất cả như muốn giữ tôi lại thêm một chút, lâu hơn một chút.
Tôi lang thang qua từng con ngõ nhỏ, bước chậm trên vỉa hè lát gạch, nơi đã in dấu bao nhiêu lần tôi bước qua mà chẳng mảy may để ý. Lững thững vài cụ già dạo bước, vẫn lấp lánh ánh đèn khi chiều xuống. Mọi thứ quen thuộc đến mức khiến lòng tôi chùng lại—mai này xa rồi, liệu tôi có còn nhớ những điều nhỏ bé này không?
Xế chiều, tôi ngồi cùng bạn bè trong một quán cà phê trên gác nhỏ, nhìn dòng người vội vã ngoài kia. Chúng tôi cười nói như thể chẳng có ngày mai, như thể chuyến đi này chỉ là một cơn gió nhẹ thoáng qua. Nhưng thật ra, ai cũng hiểu, khoảng cách rồi sẽ thay đổi rất nhiều thứ.
Trên bàn, ly cà phê sữa sóng sánh, còn trong lòng tôi, một Hà Nội nguyên vẹn vẫn đang dần thu mình lại, gói ghém thành những mảnh ký ức để mang theo.
Chỉ vài ngày nữa , tôi sẽ bay. Nhưng hôm nay, tôi vẫn còn ở đây, hít căng lồng ngực hơi thở của thành phố này.







