Ngày đầu tiên ở Mỹ

Tôi đến sân bay quốc tế Logan vào một buổi sáng sớm – sau hơn 30 giờ bay. Trời se lạnh và tĩnh lặng đến lạ. Ngồi trong xe từ sân bay về chỗ ở, tôi nhìn qua ô cửa kính, thấy những con đường dài vô tận, những tòa nhà cao tầng san sát nhưng không xô bồ như tôi vẫn tưởng tượng. Đây là một nơi hoàn toàn xa lạ, tôi vừa phấn khích vừa lo sợ.

Ngày đầu tiên ở Mỹ không giống như trong phim. Không có những cảnh hào nhoáng của New York, không có biển người tấp nập như trong những bộ phim Hollywood. Chỉ có tôi, vali hành lý, một chút bỡ ngỡ, và cả một hành trình mới đang chờ phía trước.

Bước xuống phố, hít một hơi thật sâu. Không khí có chút khác biệt – không mùi khói xe quen thuộc của Hà Nội, không tiếng rao của những hàng quán ven đường. Thay vào đó, mọi thứ có vẻ… lặng lẽ hơn. Người ta đi lại nhanh nhưng không vội, nụ cười xã giao hiện diện nhiều hơn tôi tưởng.

Bữa ăn đầu tiên không phải là hamburger hay pizza như tôi từng nghĩ. Tôi tìm thấy một quán nhỏ bán đồ ăn châu Á, gọi một bát phở. Nước dùng không đậm đà như ở nhà, nhưng có lẽ nó là thứ gần gũi nhất mà tôi có thể tìm thấy vào lúc này.

Cả ngày tôi loay hoay với việc sắp xếp đồ đạc, làm quen với múi giờ mới, cố gắng ghi nhớ những con đường quanh chỗ ở. Nhưng điều khiến tôi ấn tượng nhất là bầu trời – nó rộng lớn một cách kỳ lạ, như thể cả thế giới đang mở ra trước mắt tôi, chờ tôi khám phá.

Đêm đầu tiên, tôi nằm trên chiếc giường xa lạ, nhìn ra ngoài cửa sổ. Thành phố lặng lẽ, không có những âm thanh quen thuộc của Hà Nội, chỉ có tiếng xe chạy nhẹ nhàng phía xa. Tôi chợt nhận ra rằng, mình thực sự đã bắt đầu một chương mới trong cuộc đời.

Ngày đầu tiên ở Mỹ, tôi không thấy hào nhoáng, cũng chưa kịp cảm nhận sự phấn khích. Chỉ có một cảm giác mơ hồ về sự thay đổi – như thể tôi đang đứng giữa một cây cầu, nhìn về phía trước, nơi một thế giới hoàn toàn mới đang chờ đợi.

XEM THÊM